CẬU
BÉ MŨI DÀI
Ngày xưa có một cậu bé có cái mũi rất dài,vì thế mọi người gọi cậu là :”Bé mũi
dài”. Một buổi sáng đẹp trời,tiếng gió vi vu thổi,tiếng chim Họa Mi hót véo
von.Bé Mũi dài nhìn thấy vườn hoa với muôn vàn bông hoa đua sắc khác nhau:Hoa
Hướng Dương vàng rực, Hoa Hồng, Hoa Cẩm Chướng đỏ tươi.
Chú bé nhìn thấy một cây táo sai trĩu quả,những quả táo chín đỏ ,thơm nức.Chú vội
vàng leo lên cây để hái nhưng…chú không trèo lên được vì vướng phải cái mũi dài
của mình.Bực quá chú nói:”ước gì cái mũi của tôi biến mất,tôi chẳng cần cái mũi
,tôi chỉ cần cái miệng để ăn đủ thứ thơm ngon trên đời.cũng chẳng càn có tai
làm gì cả.”
Lúc đó chú Ong,cô Họa Mi đứng gần đó.thấy vậy đều ngạc nhiên nói:
- Tại sao bạn không cần mũi,.Đối với tôi mũi rất cần,có mũi tôi mới có thể thở
được,ngửi và phân biệt được các mùi thơm khác nhau của các loài hoa.
Lúc đó chim Họa Mi bay đến chỗ Mũi dài nói:
- Nếu bạn không có tai thì làm sao nghe được tiếng hót của tôi.và những âm
thanh kỳ diệu xung quanh.
Các cô hoa cũng rung rinh nói:
- Nếu bạn không có mắt bạn có nhìn thấy những màu hoa rực rỡ của chúng tôi
không?
Bé mũi dài nghe xong hốt hoảng thấy mình không thể thiếu chúng được.Từ đó cậu
luôn giữ gìn vệ sinh cơ thể,giữ gìn đôi mắt ,cái mũi..không bao giờ có ý định vứt
chúng đi nữa.
MỖI
NGƯỜI MỘT VIỆC
Một gia đình nọ có nhiều anh chị em. Họ sống với nhau vui vẻ, đầm ấm. Nhưng bỗng
một hôm, họ cãi nhau. Ai cũng cho là mình phải làm việc nhiều nhất.
Mắt nói:- Tôi suốt ngày phải nhìn.
Tai nói: - Tôi suốt ngày phải nghe.
Tay nói:- Còn tôi suốt ngày phải vẽ, phải giặt, quét nhà.
Chân nói: - Tôi phải đi, phải chạy, phải nhảy,…
Và tất cả cùng kêu lên:
- Miệng chả làm gì cả, suốt ngày chỉ ăn và uống!
Miệng nghe vậy thì buồn lắm. Nó chẳng buồn ăn uống gì nữa và im lặng bỏ đi nằm.
Hết một ngày, cả nhà ai cũng mệt và buồn, chẳng ai muốn làm việc nữa. Mắt lên
tiếng:
- Không biết tại sao hôm nay tôi mệt quá, không muốn nhìn nữa.
Tai cũng nói: - Tôi cũng chẳng muốn nghe.
Chân uể oải kêu lên: - Tôi cũng không chạy được nữa.
Lúc này mọi người mới sực nhớ ra rằng từ sáng đến giờ cũng không thấy Miệng ăn
uống gì cả. Chợt nhớ đến cuộc cãi vã lúc trước, mọi người cùng nói:
- Chúng ta trách nhầm Miệng rồi, chúng ta đến xin lỗi Miệng thôi.
Thế là tất cả vội vã đi gọi Miệng dậy và mang thức ăn đến:
- Xin lỗi Miệng nhé. Miệng mau ăn uống đi.
Bấy giờ Miệng mới chịu ăn. Sau khi Miệng ăn xong, tất cả tự nhiên cảm thấy khỏe
hẳn lên, cùng vui vẻ, cười đùa.
Từ đó trở đi cả nhà Mắt, Mũi, Tai, Miệng … sống với nhau thân ái và hòa thuận,
ai ai cũng đều vui vẻ làm việc của mình.
GẤU CON BỊ ĐAU RĂNG
Một hôm, vào ngày sinh nhật của Gấu con, các bạn của
chú đến rất đông, Mèo và Thỏ mang bánh ga tô, các bạn chim mang các viên kẹo đủ
màu sắc, Chó thì mang đến một hộp kẹo sôcôla, còn Rùa mang bánh bích qui… đến tặng
Gấu. Gấu ta thích lắm, chú ăn rất ngon lành và không ngớt lời khen: “Ôi! Sao toàn thứ ngon thế này! Tôi cảm ơn các
bạn”.
Khi buổi tiệc sinh nhật đã tan, các bạn đã về hết, như
thường lệ, Gấu con không đánh răng mà nhảy tót lên giường đi ngủ. Chỉ chờ có thế,
chúng tôi – những con Sâu Răng nhảy ra mở tiệc linh đình, chúng tôi gặm, cậy, đục
khoét những chiếc răng bám đầy bánh kẹo của Gấu con, Đêm đó Gấu con kêu gào thảm
thiết vì đau nhức răng.
Hôm sau, Gấu mẹ phải đưa Gấu con đến bác sĩ khám bệnh.
Bác sĩ bảo: “Này Gấu con, răng cháu sâu nhiều quá, phải chữa ngay thôi. Nếu để
lâu sẽ bị sún hết đấy. Cháu nhớ là không nên ăn nhiều bánh kẹo, nhất là vào buổi
tối. Hằng ngày phải đánh răng trước khi đi ngủ và sau khi ngủ dậy”.
Nhớ lời bác sĩ dặn, ngày nào Gấu con cũng chăm chỉ
đánh răng. Chú đánh răng rất cẩn thận, đánh mặt trước, mặt sau của răng theo
đúng lời dặn của bác sĩ làm cho răng trắng bóng. Gấu con không ăn nhiều bánh kẹo
mà ăn nhiều các chất bổ khác như thịt, cá, trứng, sữa, rau quả tươi, nên răng của
chú trở nên chắc và khỏe hơn. Còn những chú Sâu Răng chúng tôi thì từ đấy không
còn gì để ăn nữa nên phải chạy ra khỏi miệng Gấu con.