TRUYỆN: TẠI SAO CÂY CÓ NHỰA KHÔNG CÓ LÁ RỤNG VÀO MÙA ĐÔNG
Ngày xửa ngày xưa, có một năm trời rét lắm. Mùa đông đang đến. Tất cả chim di trú đều bay về phương Nam tránh rét. Có một chú chim nhỏ bị gãy cánh không bay xa được. Chú không biết mình sẽ sống thế nào. Chú nhìn khắp mọi nơi mong tìm một chỗ ấm. Thấy những cây to trong rừng đại ngàn, chú nghĩ: “Có lẽ những cây đó sẽ che chở mình trong mùa đông giá rét”. Chú tập tễnh đến bìa rừng, vừa nhảy vừa bay. Cây đầu tiên chú gặp là một cây thông lá bạc trắng. Chú chim tội nghiệp nói:
- Bác Phong xinh đẹp ơi! Bác có vui lòng cho tôi trú trên cành đến mùa xuân nắng ấm không?
- Chú nói mới lạ lùng làm sao! – Cây thông kêu lên.
– Ta đã có quá nhiều cành để trông coi rồi. Chú đi đi!...
Con chim bé nhỏ lại tập tễnh bay sang một cây khác. Đây là một cây Sồi rậm rạp.
- Bác Sồi to lớn ơi! – Chú chim bé nhỏ nói. – Bác có vui lòng cho tôi trú trên cành của bác sang mùa nắng ấm không?
- Nói gì mà lạ thế! – Cây Sồi đáp. – Nếu ta để chú trú trên cành, chú sẽ mổ hết quả của ta! Chú đi đi!
Con chim bé nhỏ lại vừa nhảy vừa tập tễnh bay với cái cánh gãy. Một cây Tùng trông thấy liền hỏi:
- Chú chim bé nhỏ, chú đi đâu vậy? - Cháu chẳng biết nữa. Các cây lớn không cho cháu trú qua mùa đông. Mà cháu thì không thể ba xa vì cánh cháu bị gãy.
- Hãy đến với bác! – Cây Tùng nói. – Cháu có thể chọn cành nào cháu ưa thích nhất. Bác nghĩ, có lẽ phía này kín gió hơn.
- Vâng, cháu cảm ơn bác! Nhưng cháu có thể ở đây suốt mùa đông không ạ! Tất nhiên là cháu sẽ làm bạn với bác. Cây Thông đứng cạnh thấy con chim nhỏ tập tễnh trên cành cây Tùng liền nói:
- Cành của Bác lá không rậm nhưng bác có thể che gió cho cây Tùng bởi vì bác to và khỏe.
Thế là chú chim nhỏ thu xếp được một góc kín đáo trên cành to nhất của cây Tùng. Cây Thông che gió cho cả hai. Cây Bách thấy vậy cũng hứa tặng cho chú chim nhỏ những quả chín để ăn trong cả mùa đông. Chú chim nhỏ của chúng ta rất hài lòng được sống trong một hốc cây kín gió, ấm áp và hằng ngày bay sang cây Bách để ăn quả.
Những cây xung quanh thấy thế xì xào. Cây Phong bảo:
- Tôi không thích cho bọn chim lạ mượn cành.
Cây Sồi nói:
- Tôi thì sợ nó ăn hết quả.
Cây Liễu nói:
- Tôi thì không bao giờ chuyện trò với kẻ lạ.
Và cả ba rướn mình lên một cách kiêu hãnh. Đêm ấy, gió bấc ập về trong rừng. Gió thổi lạnh buốt trên vòm lá, sờ đến lá nào, lá ấy rụng xuống đất. Gió muốn sờ đến tất cả mọi lá cây vì nó thích nhìn thấy rừng cây trụi lá. Gió hỏi Thần Núi:
- Có phải tôi có thể đùa với bất kì cây nào không?
- Không. – Thần Núi bảo.
– Những cây tốt với con chim nhỏ tàn tật có thể giữ lá lại.
Thế là cây Tùng, cây Bách, cây Thông được giữ lá lại suốt mùa đông sang mùa xuân. Và từ đó đến tận bây giờ vẫn thế.